Bến nào hạnh phúc: Kỳ 5 - Dòng xoáy cuộc đời

Sau khi lọt vào vòng kiềm tỏa của ông trùm D “cận”, Nguyễn Lan Hương (còn gọi là Hương “bộ đội”, SN 1972, ngụ tại Hải Phòng) đã phải phục tùng mọi yêu cầu của D, từ việc lôi kéo, dụ dỗ các “con mồi” về cho ông trùm, cho đến dùng cả thân xác của mình để chăm bẵm các “con gà đẻ trứng vàng” cho D “cận”... Hương hiểu, bước chân vào cuộc chơi này, thân gái cô thế, không còn cách nào khác là phải làm theo sự sắp đặt đó...

Một sáng tác của Khánh Tùng.

Hương chỉ là món hàng được ông trùm đưa ra giao dịch nhằm lôi kéo công tử Q “béo”

Khi đó, trong đám khách hàng VIP của D “cận” có một công tử trẻ tuổi, con trai cả của một chủ công ty xây dựng lớn đứng đầu đất Cảng thời đó. Để nói về các ngành nghề hái ra tiền thì đây là món đứng đầu, hắn hiểu điều đó. Và càng hiểu hơn cái vấn đề là gia đình họ có địa vị xã hội, đồng nghĩa với danh dự, uy tín lớn trước cộng đồng xã hội. Đó chính là thứ để hắn đục khoét vào mà bòn rút tài sản. Chẳng ai muốn để người ta tới tận trụ sở công ty để đòi nợ cả, dù là do con mình, nhưng dân nhìn vào chưa biết đầu cua tai nheo thế nào, ít nhất đã mất uy tín mà làm ăn đã. Bởi thế mà cậu ấm này là một khoản hời, đóng góp lớn vào món lợi mang về của gã.

Cậu ấm này tên Q “béo” được giới ngầm về cờ bạc thèm khát, tranh giành vì khối tài sản đồ sộ của gia đình. Dù chỉ mới độ tuổi choai choai nhưng cờ bạc thành thần, môn nào cũng thích và có đặc điểm cứ chơi là mê, không dứt ra được. Chốn ăn chơi gọi hắn là “Thiếu gia nhà họ Ngô”. Tháng nào cũng như tháng nào, “đều như vắt chanh” hai lần về nhà báo tổng số tiền nợ nần rồi ôm đi thanh toán. Mà mỗi lần nào phải ít, có khi bằng cả giấc mơ của người lao động nghèo nơi đây. Vị thiếu gia này thời đó chẳng khác nào “Thần tài” mang lộc vàng vung vãi khắp nơi cho đám làm cờ bạc như hắn. Trước khi tới với D “cận”, thiếu gia đã nổi danh khắp giới cờ bạc về độ chơi và cả “độ đen đủi” nữa.

Với tốc độ ném tiền vào bài bạc của vị thiếu gia này thì nhà có cả xưởng in tiền đi nữa cũng chẳng thể đủ cho cậu mang đi trả nợ. Quá nhiều lần và cũng quá nhiều phương pháp được gia đình đưa ra để giáo dục, nhưng do đã quá nuông chiều từ nhỏ nhỏ nên cũng đành bất lực. Cậu càng lún vào càng sâu, càng nợ nần nhiều. Trong khi đó, bố mẹ thì vì cái địa vị trong xã hội của mình mà nai lưng ra làm cung phụng cho con trai. Cái sĩ diện của con người nó quá lớn, trong trường hợp này ông bố, bà mẹ này thì vô tình đã tiếp tay cho cậu rơi càng sâu vào cái vực thẳm nghiện ngập cờ bạc mà nó mắc vào. Bởi cứ thanh toán xong khoản nợ, cậu lại có thể ung dung đánh tiếp, nợ tiếp một quãng thoải mái.

Tới khi mất đi một hai cái biệt thự mặt phố rồi, tuy chẳng thấm vào đâu so với khối tài sản đang có, nhưng không phải mỗi cậu là con trai duy nhất. Ông bà bận mải mê với làm ăn và chức quyền và cũng muốn có một người theo sát, bảo ban cậu quý tử phá phách của mình. Quan trọng nhất là muốn tách cho cậu một phần tài sản để tránh động chạm vào phần của đứa em còn nhỏ. Và hy vọng rằng khi có tài sản của riêng mình, cậu sẽ phải tự trách nhiệm lấy cuộc đời của mình về sau, biết quý trọng đồng tiền mà rời xa cờ bạc. Đối sách đưa ra là bắt cậu lấy vợ, lập gia đình ra ở riêng.

Lúc đó đang vào dây đen, thiếu gia đang mắc nợ giang hồ một khoản khá lớn. Bắt đầu bị săn đón đòi tiền và một phần máu mê muốn gỡ lại mà trong một cuộc say sưa nơi vũ trường đã thổ lộ ra cho D “cận” biết. Hương cũng ngồi sát bên và bị đẩy luôn vào vòng tay bị thiếu gia không thương tiếc. Khi đó D “cận” nói với Q “béo” thế này: “Em dùng thử đi, thích anh tặng chú, lấy mà giải quyết việc gia đình cho êm đẹp, xong làm gì thì tùy”.

Câu nói khinh bạc ấy cả đời Hương chẳng thể nào quên bởi nó biết món hàng là thân xác nó thì D “cận” đã chán dùng rồi và sắp sửa bị mang ném vào sọt rác. Đêm đó, nó vào khách sạn cho thiếu gia “thử hàng”. Và nó đã dùng tất cả tài nghệ trên giường của mình để hút hồn hắn. Bởi nó biết, giờ nó cần một khoản dự trù cho cuộc sống tiếp theo, một khoản tích góp lớn cho một thứ ra tiền mà nó đang nhìn thấy.

Chỉ sau 3 ngày cùng nhau ra biển Cát Bà ăn chơi mà thiếu gia gọi là đi “giải đen”, nó đã làm thiếu gia chẳng thể cưỡng nổi. Cái tính cứ chơi là mê của thiếu gia khiến hắn cứ dính vào cái gì là nghiện nhanh, nghiện sâu. Và theo sự chỉ đạo của tay trùm đang giật dây, nó nhanh chóng làm thiếu gia đồng ý với một hợp đồng hôn nhân cấp tốc và nó vào luôn vai nữ chính với thù lao là 10% trên tổng số gia sản thiếu gia được hưởng.

Chỉ nửa tháng, sau khi mọi sự sắp đặt được bố trí cẩn thận, nó làm cô dâu trong một đám cưới xa xỉ của giới thượng lưu đất cảng. Có trong mơ nó cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Đám cưới đó cả họ nhà gái mà chẳng có ai là nó biết mặt bởi gã trùm đã dàn dựng một cách công phu không chút sai sót. Giấc mơ ấy thật sự rất lung linh, vậy nhưng nó chỉ là một mắt xích trong âm mưu đó để qua mặt người nhà thiếu gia. Hai nhân vật cô dâu, chú rể trong pháo hồng hôm đó cũng chỉ vì một chữ tiền mà diễn xuất thật tròn vai. Gã trùm thu được tiền về, thiếu gia không bị giang hồ đòi nợ và lại thoải mái với đám mê cờ bạc. Và nó có 5% còn lại sau khi phải cắt đôi cho lão trùm. Số tiền đủ lớn cho nó tìm một con đường mới sau khi đã chán nản làm món đồ chơi bày trong tủ kính lâu nay.

Khi mang thai, Hương biết rằng không trông mong được gì từ phía người chồng “hợp đồng”

Chuyển về căn biệt thự xa hoa chung sống cùng vị thiếu gia nhằm che mắt bố mẹ chồng trong thời gian chờ hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ sang nhượng phần tài sản, nó bảo đây có thể coi là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời nó. Được thoải mái không phải chịu bất cứ sự dòm ngó, quản thúc nào của đám giang hồ. Được tự do làm gì mình thích và theo thiếu gia đi tuần trăng mật khắp nơi. Lúc đó nó nghĩ, thứ đàn bà mong muốn và ao ước trên thế gian chắc cũng chỉ thế này là cùng, nhẫn kim cương, du lịch châu Âu, khoác trên mình toàn hàng hiệu và thẻ tín dụng ngân hàng với hạn mức thanh toán không bị khống chế, cứ hết lại đầy.

Vậy nhưng nó biết mọi thứ trong tay nó hiện tại chỉ là vở kịch và tất nhiên sẽ nhanh chóng hạ màn. Tới khi đó nó sẽ phải tháo xuống trả lại và quay trở về đúng với vị trí của mình, một con gái bao có nhan sắc xuân thì trong bàn tay thao túng của kẻ khác. Tương lai phía trước luôn là một dấu hỏi lớn của con người mà chẳng ai có thể biết trước. Con người nó thì chẳng cần biết tới ngày mai, thôi thì cứ “mưa tới đâu, mát mặt tới đó”. Hưởng thụ phút nào thì cứ hết mình cảm nhận. Thiếu gia thì có thể coi là giả, vậy nhưng nó lại dùng đúng nghĩa kẻ làm vợ đáp lại, để rồi sau này có chút ký ức đáng ghi nhớ trong tâm can.

Thời khắc tự do cũng nhanh chóng qua đi khi mọi kết thúc đều như sắp đặt. Hơn 2 tháng chung sống đã có lúc nó chẳng còn muốn quay lại cuộc sống cũ. Cuộc đời không như là mơ, dù thiếu gia cũng có chút lưu luyến vậy nhưng sự thật thì chẳng thể thay đổi, một ả đàn bà như nó chỉ để chơi, chứ để đặt một hạnh phúc chung thân thì chỉ có kẻ điên, kẻ ngu. Mảnh đất này chẳng còn có lấy một phương cho nó quay đầu, dù xinh đẹp nhưng “danh tiếng” của nó trong giới ăn chơi khó mà che giấu hau phớt lờ đi được. Tấm giấy đăng ký kết hôn đỏ chót chưa kịp bay mùi mực đã bị hủy đi và trên lý lịch của nó đã từng có một đời chồng. Sau khi thanh lý bản hợp đồng ngầm, thông đồng trong một âm mưu, nó nhận được một số tiền khá lớn, đủ để có một cuộc sống mới hơn người.

Quay lại cuộc sống đơn thân, cô độc giữa dòng đời xô bồ, nó nhận ra mảnh đất này chẳng còn cơ may nào cho mình. Gã trùm sau khi cho nó làm mắt xích, xong việc cũng chẳng còn mặn mà gì với sắc đẹp của nó. Cũng đơn giản thôi, đàn ông vốn chẳng bao giờ muốn dùng chung đồ gì với bất cứ ai, chứ đừng nói là đàn bà. Gã lại có tiền và thứ đó là điều kiện có thể mang lại cho gã nhiều đàn bà xinh hơn nó, trẻ và ngon hơn nó. Nó đã hết hạn sử dụng, như một món đồ vật đã chơi chán, bị vứt bỏ vào sọt rác cho người đời lượm lặt.

Gom, gói tất cả những gì mình có được, nó lên trại thăm nuôi bố một phần, vào viện thăm mẹ và gửi một phần về cho bà nuôi em trai. Bỏ lại tất cả sau lưng, nó Nam tiến tìm một chân trời mới sinh sống, dù còn chưa biết phải làm gì. Đó cũng là lần đầu tiên sau bao năm xa cách, nó gặp mặt mọi người trong gia đình bởi oan nghiệt mà ly tán. Cũng có thể chút cảm nhận từ cuộc hôn nhân “kỹ thuật” đó đã động tới phần tình người vốn dĩ bị vùi lấp trong tâm can nó, làm dấy lên chút nỗi nhớ về tình máu mủ ruột già. Tàu lăn bánh rời ga, nếu mọi sự tủi nhục, khốn nạn mà vứt được lại nơi bắt đầu thì tốt biết bao. Ngoài hành trang và chút vốn liếng cho cuộc đời mới, có một thứ nó mang theo mình khi đó mà không hề hay biết. Đó là một sinh linh nhỏ bé đang hình hài trong cơ thể, một đứa trẻ khi chưa chào đời đã được chứng nhận là không có cha. Một cuộc sống dù chưa bắt đầu đã cảm nhận được sự nghiệt ngã, thiệt thòi.

Thời gian phục hồi nhân phẩm, nó từng nghe kể rất nhiều chuyện về cuộc sống phương Nam, về mảnh đất Sài Gòn màu mỡ, đầy cơ hội, từ các chị trôi dạt xứ người. Và nó biết, ở một nơi mà chẳng ai nhận ra, nó sẽ có nhiều cơ hội mới cho cuộc đời mình. Chọn khu phố Tây sầm uất Bùi Viện, nó tìm thuê nhà sinh sống. Mọi thứ xa lạ, con người xa lạ khiến nó cảm giác lạc lõng. Nhưng không khí cuộc sống về đêm thì dường như quá quen thuộc với nó, giúp nó hòa nhập nhanh vào cuộc sống mới chẳng chút khó khăn.

Chẳng học hành, chẳng nghề ngỗng, lại thêm thói quen ăn chơi đã ngấm sâu vào máu vậy nên bảo nó nghĩ ra một thứ gì đó làm ăn tử tế thì còn khó hơn lên trời. Sau vài ngày lang thang ngó nghiêng mảnh đất mới, đêm xuống nó lại hòa mình vào dòng chảy xô bồ chốn ăn chơi tại đây. Dù lúc đó chẳng cần tiền gấp, những thói quen nghe nhạc mạnh, uống rượu tây từ lâu đã thành như công việc thường làm hàng đêm của nó. Và với nhan sắc của mình cùng cái chất chơi đã mang lại cho nó những quan hệ mới. Tại nơi đây, nó gặp lại khá nhiều đồng hương đang cùng cảnh ngộ. Nhìn cuộc sống của họ khi đã phải bỏ xứ, tha hương cũng chẳng có gì thay đổi, thậm chí còn khốn đốn, tồi tệ hơn, khiến nó cám cảnh cuộc đời, chẳng tìm thấy con đường nào để thoát ra,  để thay đổi. Nhưng cũng chẳng đành lòng để cuộc đời mình trôi về bến cũ vẩn đục trong ô nhục, khốn nạn.

Bỏ số vốn mang theo thuê một cửa hàng nằm tại quận 3, khu phố phục vụ khách du lịch toàn nhà nghỉ, khách sạn. Nó mở một cửa hàng gội đầu phục vụ khách, cái nghề duy nhất tử tế nó biết. Liên hệ với những người bạn đồng hương mới quen cùng về đó làm cho mình. Một cửa hàng, toàn gái thuộc hàng “hot girl”, xinh đẹp, sang chảnh phục vụ khiến nó thu hút khách vừa du lịch, vừa bản địa.

Làm ăn đông khách, ra tiền, vậy nhưng kiếm tiền được chẳng thể được bằng một phần mười nghề cũ. Trong khi đó đám gái nơi đây toàn thuộc hạng khát tiền. Vậy nên sự biến tướng nhanh chóng xuất hiện. Và cửa hàng nó mở ra vô tình biến thành địa điểm giao dịch, mua bán thân xác của các thân gái chẳng thể quay đầu. Tất nhiên động chạm vào mối làm ăn của đám ma cô dắt gái nơi đây, chẳng cần biết rõ nội tình, chúng kéo vào đập phá, đánh đập nhân viên trong quán. Dù thân gái nhưng nó vốn bất cần, chẳng biết sợ ai bao giờ. Khi chúng dừng tay và bắt đầu đòi thu tiền bảo kê, ở khoảng cách gần nó rút dao bấm luôn thủ trong người phòng thân lao vào đâm liên tiếp thằng vừa cất lời. Nhìn rất điên và cách xuống tay máu lạnh của nó, đám ma cô ngỡ ngàng kéo đồng bọn biến mất.

Với nó một khi đã không làm thì thôi mà đã làm thì làm đến cùng. Ai phạm vào nó thì nó sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm. Móc nối vài tay giang hồ phía Bắc tại đây lại giúp mình. Chẳng cần đám ma cô tìm quay lại trả thù, nó dắt người thủ đồ mang theo gặp thằng nào băm thằng đó. Cuộc tranh giành diễn ra dai dẳng, kéo dài vài lần đổ máu thì mới tới hồi kết. Cuối cùng nó cũng có được cái ranh giới đủ cho chẳng ai đụng chạm vào mình nữa, đủ để có đất làm ăn, cho cả nó và mọi người theo mình.

Khi trong cuộc đâm chém, nó cũng phải lĩnh một vết sẹo chạy ngang cánh tay trái. Dù dùng đủ cách thẩm mỹ để xóa đi nhưng nhát chém đó vẫn nguyên vị trên người nó, đi theo nó như một chiến tích giang hồ. Mà cũng nhờ đó, khi cấp cứu tại bệnh viện nó đã phát hiện ra mình mang thai tháng thứ tư. Và nó hiểu chủ nhân của bào thai đó là ai. Cuộc sống cô độc, chẳng ai dạy dỗ, chẳng ai chia sẻ vậy nên tất cả mọi thứ nó đều phải va vấp mà học, mà lấy kinh nghiệm cho mình. Đơn giản như việc mang thai đưa tới nhiều sự thay đổi trên cơ thể, vậy nhưng nó cũng chẳng thể nào biết được. Cho tới lúc này thì có muốn bỏ cũng chẳng được, đành chấp nhận để sinh con ra.

Nhìn thực trạng cuộc sống, nó biết thêm đứa con là rất khó khăn. Tìm cách liên hệ bắn tin về cho gã chồng trong cuộc hôn nhân “kỹ thuật” nhằm tìm kiếm một chút trách nhiệm. Vậy nhưng hắn đã đặt vô âm tín. Sau này nó mới biết, sau khi chúng kết thúc màn kịch, có tiền chàng lại mang đốt hết vào cờ bạc nhanh chóng. Và chẳng mấy chốc khoản thừa kế riêng của mình được chuyển, sang tên hết cho tay trùm, lại nợ nần chồng chất. Tới lúc này thì mọi thứ đã vượt qua giới hạn, cha mẹ Q “béo” tống hắn sang Mỹ du học và bỏ qua cái sĩ diện, dùng địa vị của mình tố cáo đám cờ bạc khiến tay trùm lao đao, lẩn trốn sang nơi khác tránh sự truy lùng của pháp luật. Đồng nghĩa với việc nó chẳng có chút hy vọng, dù là mong manh nào để bám víu hay đòi trách nhiệm nuôi con. Thân gái dặm trường, cô độc, lẻ loi. Một lần nữa nó hứng chịu sự đầy đọa của vận mệnh, phải làm gái sinh con giữa biển người xung quanh chẳng có ai là máu mủ, thân thích.

(Tên nhân vật đã được thay đổi)   

(Còn nữa)